Yêu vợ từ cái nhìn đầu tiên năm 16 tuổi, chàng quân nhân quyết vượt qua nghịch cảnh lấy bằng được người trong mộng

Ở cái tuổi16, anh Tài vẫn chỉ là một cậu học sinh vô tư, năng động và trẻ con, chưa hề biết rung động trước một người con gái. Ngày nhận lớp đầu tiên tại ngôi trường cấp 3 mới vào, anh gặp chị Hà. Giữa biết bao người, anh chỉ dừng mắt nơi chị, cô gái có khuôn mặt hiền hoà, thân thiện và nụ cười duyên. Anh đã thích chị ngay từ cái nhìn đầu tiên .

“Tôi luôn để mắt tới em, nhưng chẳng dám bắt chuyện. Đứng trước một người con gái mà bản thân có "ý đồ" tôi lại nhút nhát và rụt rè, chỉ nên yêu đơn phương em thôi. Lúc nào, tôi cũng thích nhìn trộm em, cố tạo vỏ bọc rằng, tôi không có ý gì với em ngoài tư cách một người bạn vì tôi sợ em xa lánh. Nhưng khi biết em có người yêu, tôi đau khổ như mất đi em hàng vạn lần.

Đành chấp nhận gắn cái mác "bạn thân”. Tôi luôn mặc định trong đầu một ý nghĩ "xấu xa" răng sẽ có em, sẽ cướp được em từ bất kì một người nào đó, sự chân thành sẽ là lời tỏ tình lâu bền nhất...”, anh Tài tâm sự xúc động.

Sang tuổi 17, anh và chị càng gần gũi và thân nhau hơn. Nhưng điều anh lo sợ là cả hai chỉ dừng ở mức tình bạn, khi nghe chị nói vu vơ:”bạn thân thì không nên yêu nhau”.  Anh vẫn yêu chị điên cuồng, bỏ ngoài tai tất cả mọi dèm pha cho rằng với anh chị chỉ lợi dụng.

Ngó đến tuổi 18, anh Tài lấy hết tinh thần và sự can đảm thổ lộ với chị, mặc cho thái độ của chị ra sao, anh quyết định một lần phải nói ra cho nhẹ lòng. Không ngờ, anh vỡ oà cảm xúc khi được chị đáp lời, chị nói cũng đã thích anh và chờ lời tỏ tình của anh từ lâu. Cứ thế đôi trẻ đã có quãng thanh xuân bên nhau tươi đẹp như vậy.

“Cuối cấp, tôi chọn lấy quân đội làm điểm dừng chân cho tương lai, tôi đã suy nghĩ và lo lắng vì sợ mất em. Nhưng sau cùng, tôi vẫn quyết định với lựa chọn đó. Ngày tôi đi, em không khóc, em cũng không nói sẽ đợi.

Tôi bắt đầu 6 tháng tạo nguồn bên Lục Quân, không có ngày phép, ngày tranh thủ. Đang ung dung tự tại, bỗng dưng bị gò mình vào môi trường kỉ luật , quy củ khó mà thích nghi ngay. Tôi nhớ gia đình, nhớ người yêu, yếu đuối đến giận lòng. Cái nắng Sơn Tây thì thật ghê gớm, huấn luyện vất vả, nhiều lúc như muốn lả đi thật lâu cho quên đi mệt mỏi.

Được 4 tháng, có bố mẹ đưa em lên thăm, khỏi phải nói háo hức từ sáng sớm để ngóng đợi - gặp được rồi tôi bật khóc vì không kìm chế được! Nhìn em vẫn chẳng có gì thay đổi, vẫn đẹp đến cuốn hút. 

Kết thúc 6 tháng tạo nguồn , tôi trở lại Thành Cổ bắt đầu một môi trường học tập mới, được sống chung một thành phố với em tôi thoải mái hơn rất nhiều. Cuối tuần, em đều đặn vào thăm tôi, dù thời gian hạn hẹp nhưng tôi bắt đầu cảm nhận được tình yêu đích thực ! Em biết quan tâm tôi hơn, biết khóc khi nhớ, biết hỏi han khi cần và quan trọng em biết chờ đợi tôi”, anh Tài chia sẻ thêm.

 

Lại nói về chị Hà, lần đầu tiên gặp anh điều để lại ấn tượng trong chị là một khuôn mặt lạnh. Chị vô tư bên anh như một người bạn, năm tháng bên anh chị như một đứa trẻ hồn nhiên, luôn có anh bên cạnh chở che, bảo vệ. Lâu dần, cô gái trẻ không biết đã dành tình cảm cho anh từ khi nào, chỉ biết chị xúc động trước sự ân cần của anh, mà theo lý giải của chị chắc là “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”.

“Vượt qua khoảng cách, thời gian, cũng như nghịch cảnh, mình nghĩ tình yêu cả hai dành cho nhau vẫn trọn vẹn chính là bởi sự tin tưởng. Mọi người thường bảo lấy chồng trong quân ngũ sẽ vất vả và thiệt thòi, nhưng mình được chồng cho dựa dẫm về tinh thần thì chỉ thấy yêu thương chứ không hề vất vả”, chị Hà nói thêm.

Đến nay, 25 tuổi, anh Tài và chi Hà đã về chung một nhà, vẫn song hành bên nhau. Chỉ khác là anh không yêu chị điên cuồng như tuổi 18, mà yêu theo cách trưởng thành hơn. Anh bảo anh mắng chị rất nhiều, mong cái tính trẻ con bồng bột của chị bớt đi một phần nào trong cuộc sống.

 

Chàng quân nhân tâm sự rằng, anh luôn trân trọng, ghi nhận sự chờ đợi, thủy chung của vợ - một người con gái dành cả thanh xuân đẹp đẽ của cuộc đời, anh chẳng còn gì để đòi hỏi hơn. Dù bản tính của anh ít nói, nhạt nhẽo, chẳng mấy khi thổ lộ với em những lời có cánh. Nhưng trong sâu thẳm con người anh đã từ rất lâu rồi, luôn coi chị như một phần trong cơ thể. Bởi chị chính là đáp án duy nhất cho lời cầu nguyện của anh. 

 

Văn Anh

KhamPhaMai.com