Dùng sai lầm để sửa chữa sai lầm, chỉ tạo ra bi kịch

Rồi anh bắt đầu có nhiều thay đổi. Thời gian dành cho gia đình ít hơn, anh chải chuốt ngắm vuốt nhiều hơn. Linh cảm của người vợ có điều chẳng lành. Chị tìm hiểu và phát hiện anh có bồ. Một cô sinh viên trẻ trung xinh đẹp.

Chị tìm đến nói chuyện, cô bé khóc lóc van xin chị tha thứ vì cô bé đó không biết anh đã có gia đình. Anh cũng bảo chỉ là cảm giác say nắng nhất thời và hứa sẽ không lặp lại. Dẫu chẳng dám tin đây có phải là lần duy nhất, nhưng chị không muốn từ bỏ anh. Chị sợ phải làm lại từ đầu, sợ các con thiếu thốn tình yêu thương.

Chị cố gắng tha thứ và quên để cho các con một mái ấm yên bình. Nhưng phụ nữ một lần tổn thương đâu phải nói tha thứ là quên được. Mỗi lần gần gũi anh, chị luôn bị ám ảnh bởi hình ảnh anh ôm người con gái khác. Chị mất dần cảm xúc yêu thương. Anh nhận ra điều đó, một vài lần đầu, anh day dứt. Nhưng nhiều lần sau, anh chán chường mỏi mệt, buông xuôi.

Họ cứ dần mất đi cảm xúc với nhau. Cũng chẳng phải những cuộc cãi vã, giận hờn trách móc. Chỉ là giữa họ có một bức tường ngăn cách vô hình, muốn phá vỡ mà thấy như bất lực.

Anh bắt đầu chán về nhà, chán cảm giác thấy mình là người mang tội. Anh tìm vui bên thể thao, bên bàn nhậu và trở về nhà lúc đã ngà ngà say. Chị biết một phần là do mình khó bao dung được lầm lỗi của anh nhưng chị không biết bắt đầu từ đâu để tìm lại cảm giác ngọt ngào xưa cũ.

Trong một lần đi họp lớp, gặp lại tình mối tình đầu, nhiều kỷ niệm ùa về. Tàn tiệc, họ trao đổi số điện thoại, hẹn mời nhau ly café  tám chuyện. Những buổi hẹn hò ôn lại miền ký ức, chị lại thấy tim mình xao xuyến. Người cũ giờ đây lịch lãm, phong độ và ấm áp hơn xưa. Bất giác chị so sánh người cũ với chồng mình. Họ qua lại với nhau một thời gian như thế, cảm xúc đưa đường dẫn lối khiến họ quên mất mình đã có gia đình. Lúc đầu chị cũng thấy ân hận với chồng vì cảm giác tội lỗi. Nhưng những vụng trộm bên người cũ dần khiến chị mất cảm xúc bên chồng. Chị vừa lo lắng lại vừa khát khao. Chị tự huyễn hoặc mình “biết đâu điều này có thể khiến chị nguôi ngoai và quên đi những ám ảnh về quá khứ của chồng”. Chị tưởng rằng mình có thể tìm quên điều đó bằng một tội lỗi khác.

Chị ngày một xinh đẹp hơn, yêu đời hơn, hay vắng nhà nhiều hơn. Và anh đã phát hiện. Anh bảo “nếu hai người yêu nhau, tôi sẽ ly hôn để hai người đến với nhau”. Chị quay sang người tình, tìm kiếm ánh mắt anh, anh ngẩng đầu lên lắp bắp nói lời xin lỗi, bảo rằng chỉ nhất thời nông nổi nhớ kỷ niệm xưa. Chị cay đắng nghẹn lòng, trở về trong nỗi tủi nhục.

Cuộc sống của chị chính thức thành địa ngục. Chị đang tưởng cố quên để tha thứ cho anh, giờ chị thành người đàn bà lăng loàn trắc nết. Anh đay nghiến chị, chửi rủa chị thậm tệ nhưng không muốn buông tha chị. Anh bảo đời này phải sống để hành hạ chị cho chị thấm nỗi nhục của đàn bà hư. 

Anh sống như người hai mặt, lúc tỏ ra quan tâm, lo lắng yêu thương chăm sóc chị trước mặt mọi người, lúc lại chửi bới lăng mạ chị khi chỉ  còn có hai người.

Tệ hại hơn, anh ép chị sinh thêm con nữa. Chị không đậu thai. Cứ mỗi lần đến tháng, anh lại nhiếc móc chị “cô chơi bời cho lắm vào, giờ cô thấy hậu quả chưa”. Chị khóc đến không còn nước mắt.

Chị cay đắng tủi nhục trong tấn bi kịch mà chính chị là người bắt đầu. Giá như khi không thể quên và tha thứ cho lỗi lầm của chồng, chị có thể mạnh mẽ buông tay, có lẽ giờ đời chị đã khác.

Tìm cách hàn gắn vết thương bằng một tội lỗi khác, cuộc đời này, chẳng ai biết trước được hai chữ “giá như”...

H.Đ

Theo Dân Trí